Lâu rất lâu rồi, mình cũng không còn nhớ là năm nào nữa. Trước Tết ta độ gần một tháng ba lại dỡ rễ cây hương bài trước sân ra phơi khô. Mấy nắng vàng ươm rễ khô giòn ba đem giã nhỏ trong chiếc cối đá xanh. Là truyền thống nhà mình vẫn tiếp tục cho năm nay.
Mình
mới cuốn xong độ chục que nhang. Cả gia đình quay quầng bên mâm bột hương bài,
sấp giấy pelure, những que tre vót mỏng thẳng tắp. Que nhang đầu ba cuốn
đang đốt ở bàn thờ, hương bay quyền quyện với cái gió se lạnh cuối đông – đầu
xuân. Mình nhớ Tết. Nhớ những cái Tết từ tận tấm bé, lúc sum họp
bên nội ngoại hay lúc nhà người vắng neo. Mà Tết nào, cũng không thể
thiếu những que nhang hương bài thơm ngát.
Tết của
gia đình mình ngoài nhang hương bài sẽ có bánh chưng xanh. Năm nào ba cũng tự
tay gói, năm nào mình cũng được chiếc bánh chưng riêng. Là chiếc bánh còn sót
lại của nếp, của đậu không thịt mỡ dưa hành. Ba luôn biết mình thích gì.
Và mình biết cho dù có bộn bề bao thứ, san sẻ, cuộn gói ở đâu thì điều cuối
cùng sót lại cũng là thương yêu ba dành cho gia đình. Nó là để dành cho mình,
con gái của ba.
Có thể
sau này khi ba già yếu đi, không còn sức để giã rễ hương bài, để gói bánh chưng
thì lúc đó là mình, vẫn mỗi năm nhớ đến truyền thống ấy. Làm mọi thứ, để ba
vui.
Lớn rồi
nhưng mỗi khi gần đến Tết lại làm mình bồi hồi. Không phải vì được
vui như trẻ con, được lì xì, được mặc quần áo mới, được nghỉ học. Mà vui là
bởi, vẫn còn những cái Tết gia đình bên nhau.
Mùa
xuân là mùa của mọi điều mới. Mình mong Tết cũng như mong những khởi đầu tốt
đẹp cho năm tới. Một năm cũ, quá nhiều phiền muộn rồi.
Chưa
đêm 30, chưa phải là Tết [:)]
Nguồn:
cangiten.com
0 comments:
Đăng nhận xét